-
TRƯỚC THỀM XUÂN
(04/01/2020 23:01:16)
Tản văn
TRƯƠC THỀM XUÂN
Cơn gió se lạnh buổi sáng và những cánh én chao nghiêng về phía núi, giục giã mấy nụ mai vàng e ấp đón nắng. Chỉ còn chưa đầy một tháng nữa là tới Tết nguyên đán. Bước chân ra đường đã thấy sự bồn chồn, náo nức trước thềm xuân. Đã thấy người ta bàn nhau xuân này những chuyện ngày Tết. Cầu cho thịt heo, gạo nếp đừng lên giá nữa. Hàng hóa vật dụng không “hù” túi tiền của người nghèo. Mấy chú, mấy bác ở ấp nọ bàn nhau góp thêm quỹ tình thương mỗi người năm chục ngàn, đặng có tiền mua thêm mấy thùng gạo, nước tương giúp mấy gia đình cơ nhỡ. Buổi chợ chiều, ba, bốn bà dòng dòng từ quê ra, ngồi ngóng cho có khách mua giùm rổ cà, mớ rau còn lại. “Tết tới nơi rồi. Thôi có gì ăn nấy. Chỉ mong cha con sắp nhỏ đừng nhậu nhẹt quá trớn, chạy bậy ra đường đụng người, té xe thì khổ”. Ước mong ngày Tết của mấy bà thật đơn giản mà gian truân trần ai. Bợm nhậu chỉ mong mấy ngày Tết để được tự do ngất ngây, hổng có rượu thì còn gì là xuân?!
Nhà văn Phùng Phương Quý |
Có người bâng khuâng trước giá sách trong nhà, lòng vui buồn lẫn lộn. Niềm vui cuộc đời trao tặng trong năm con Heo chẳng là bao, so với nỗi buồn con tim phải gồng lên gánh chịu. Chợt thấy thương quá mấy cuốn sách cũ bìa quăn queo vì cuộc di dời hơn hai ngàn cây số. Một cuốn sách có tựa đề “Tự học tiếng Hàn” cố nằm nép sâu trong góc tủ, thèm được gặp lại chút thời tiết giá rét phương Bắc. Sách cũng như người, nôn nao nỗi nhớ về chốn cố hương trước khi xuân bừng nắng ấm.
Sáng nay ghé chợ Long Hoa, thầm tính toán những gì cấn cho một cái Tết giản dị. Hơn triệu bạc trong túi cựa quậy, thúc giục rằng giá cả đang bắc thang lên trời đánh đố người ta. Mua sắm gì thì mua dần là vừa. Đợi đến khi giáp Tết lại giơ tay kêu trời. Hai bộ đồ cho con trai. Chiếc áo lụa chẽn cho bà xã. Mấy thứ bao tay, nón nảy, áo siêu nhân cho hoàng tử nhỏ. Thêm chục chén kiểu để đãi khách ăn cơm. Còn dư chút đỉnh ghé qua đại lý gas mua sẵn một bình kẻo hết bất tử mấy ngày Tết thì xui xẻo. Thôi đằng nào cũng mua, mua trước cho chắc ăn. Hí hửng xách mấy túi đồ ra về, tưởng tượng ra những nụ cười tươi rói của vợ con. Đến khi kêu cậu nhỏ chở bình gas tới nhà, lục bóp thấy không còn đồng nào. Sợ mình làm rớt tiền, hay bị móc trộm, ngồi nhẩm lại thấy bị “thằng giá cả” móc túi thiệt. Giá cả gì mà lên ù ù, chóng mặt.
Tranh thủ đợt đi công tác trên căn cứ Trung ương Cục, may mắn tìm giúp anh bạn ngoài Bắc ngôi mộ người thân hy sinh cách đây 49 năm. Lại mất mấy ngày chờ dài cổ đón anh, rồi đưa đi chỗ này chỗ kia vô thăm mộ, làm thủ tục để đem hài cốt liệt sĩ về quê. Hỏi sao gấp gáp quá vậy? Anh nói sắp Tết rồi, đưa được “cụ” về quê cho con cháu hương khói đón xuân. Mấy ngày sau, có cô bạn rủ ra chùa theo sư trụ trì đi tặng quà Tết cho người nghèo mấy huyện biên giới. Dù Tết chưa tới, nhưng tặng quà từ bây giờ có nghĩa là đem lại sự yên lòng cho mọi người. Bớt đi những lo toan nhọc nhằn cho nhiều phụ nữ. Ý kiến thật hay. Bao nhiêu dự kiến cho năm mới chưa định hình. Con tim thì xôn xao tình xuân phía trước. Thôi hãy tĩnh lặng. Hãy dành chút thời gian cho cuộc đời, cho những người kém may mắn hơn mình.
Nẻo đường xuân nắng gió chan hòa. Dù bao nhiêu phiền muộn, cũng chẳng ai có thể hững hờ với mùa xuân.
P.P.Q